Đã bao giờ bạn bỗng nhiên tự hỏi: Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại làm những việc này? Tại sao mình lại sống cùng những người này? Rốt cuộc thì ý nghĩa của đời mình là gì?
Bài liên quan:
>>>Cuộc đối thoại hữu ích
>>>Ta và thế gian
>>>Ốc đảo
Tôi từng có nhiều lần hỏi mình như vậy. Nhất là khi đi trên đường phố đông đúc, hay trong buổi tiệc ồn ào náo nhiệt. Tự dưng thôi, cảm thấy mình hoàn toàn không dính líu gì với xung quanh, như thể bị lạc lối trong rừng rậm, và bỗng nhớ nhà da diết... và rồi nhủ thầm "Ta đang ở đâu đây?"
Sau này, khi đã ít nhiều hiểu biết về bản thân, tôi nghiệm ra rằng nỗi buồn sâu sắc nhất, nỗi nuối tiếc lớn lao nhất không phải là về những gì đã mất, mà là về những điều mình phải làm mà không hề mong muốn, về những tháng ngày sống không theo ước nguyện. Bởi vì sâu xa bên trong chúng ta biết rất rõ mình thuộc về nơi nào, mình cần làm những gì trong cuộc đời. Nơi quê hương ấy của mỗi sinh linh có thể là ước hẹn từ những tiền kiếp xa xôi chăng?
Cho nên tôi không có bất cứ dự định hay kế hoạch gì cho các con tôi, thậm chí là mong cầu hạnh phúc hay thành công. Tôi cố tránh tối đa mọi vọng tưởng để không làm mịt mù thêm tâm thức của các con trên con đường tìm kiếm chốn quê hương ấy của linh hồn, được sinh ra cùng với các con và sẽ đi cùng các con suốt đời. Cuộc tìm kiếm ấy đã khá nhọc nhằn, vậy thì việc của người mẹ chỉ là yên lặng, và giúp đỡ những điều nhỏ nhặt như nuôi nấng lúc còn nhỏ, chuyển trao một số kỹ năng tồn tại trong cộng đồng, chăm sóc sức khỏe, chia sẻ một số kinh nghiệm... chỉ như thế thôi, còn việc tìm kiếm con đường thì mỗi người phải tự làm một mình, đơn độc hoàn toàn...
Sống cuộc đời của mình theo cách mà mình muốn, ở nơi mà mình muốn, với người mà mình muốn... là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Và học hỏi để biết được điều ấy chính là quá trình trưởng thành. Có nhiều người cho đến hết cuộc đời cũng chưa làm được, và ngày tháng trôi đi trong sự cam chịu buồn bã, chất đầy bao vết thương câm lặng...
Có nhiều lần các bạn hỏi tôi rằng sẽ ra sao nếu con có sở nguyện khác với sở nguyện của tôi? Tôi thường cười mà nói rằng tôi làm gì có sở nguyện nào. Tôi yêu thương và chăm sóc con hết mức có thể của tôi, nhưng không đặt bất cứ kỳ vọng nào cả. Kể cả việc trong kiếp sống này các con có tìm ra "nơi mình thuộc về" hay không, điều đó tôi cũng không có cách nào giúp đỡ, cho nên không mảy may nghĩ tới.
Biết đâu đấy, sự nản lòng dai dẳng nhất của một con người lại là những kỳ vọng của người thân mà ta không thể hoàn thành???
Theo FB Đinh Hoàng Anh
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment