Nhiều bạn hỏi mình về cảm nhận bất an, buồn bã trước sự lộn xộn của thế gian, trước sự điên đảo của lòng người. Và các bạn ấy đều hỏi mình có thấy vậy không? Có đau lòng không? Có chán chường không? Có sợ hãi không? Sao mình chỉ nói về trời mây hoa lá, sao luôn hướng về sự bình an nội tại?

Hay là mình giấu diếm nỗi đau nào bên trong?...

Thực ra thì trước kia mình cũng cảm thấy những nỗi đau trước thế gian với muôn vàn thống khổ, bản thân mình cũng trải qua không ít. Trong rất nhiều bài thơ của mình ẩn chứa điều đó. Là những vết thương tươi rói. Nhưng với trái tim thi sĩ thì giữa vết thương của ta hay của thế gian gần như không có khoảng cách. Có điều sâu thẳm bên trong mình vẫn nghe thấy tiếng vọng mơ hồ nhưng dai dẳng của những vùng rừng hoang sơ trong trẻo. Và chưa bao giờ mình mất đi lòng tin ở vẻ đẹp của cuộc sống. Vẻ đẹp ấy như những vụn sáng li ti trong trời đêm.

Nhưng mà, mình cũng mơ hồ cảm nhận rằng nếu mình không nhìn ra được, không nghe ra được những thông điệp của cuộc đời này, đó là lỗi do mình, không phải do thế gian. Thế gian tồn tại như nó hiện có. Vậy nên, thay vì tìm hiểu thế gian mình quay vào bên trong, tìm hiểu bản thân mình. Và đó là con đường vô cùng gian khổ.

Một ngày nào đó, khi bắt đầu bén duyên với Đạo Phật, mình nhận ra những thoáng ánh sáng bên trong mình, từ đó cũng nhận ra những thoáng ánh sáng bên trong người khác. Và nảy nở dần niềm hy vọng, rằng vẻ đẹp của cuộc đời vẫn ẩn mình đâu đó, chờ đợi ta nhận diện.

Đi xa hơn nữa, trong quá trình quan sát tâm lâu dài và bền bỉ, mình nhận ra những khó khăn gian khổ trong việc nhìn nhận đúng đắn, trong việc tu sửa thân tâm. Nhận ra muôn vàn trở ngại ấy bên trong mình thì cũng nhận ra muôn vàn trở ngại của thế gian, từ đó nảy sinh tình thương và sự thông cảm, thay vì phán xét.

Rồi xa hơn nữa, khi đi sâu vào thiền định, cảm nhận những thoáng hương vị của trời xanh bên trong mình, và cũng cảm nhận những thoáng trời xanh ấy trong thế gian, trong mỗi lá cây ngọn cỏ, trong mỗi người ta gặp. Từ đó nảy sinh lòng tin vào vẻ đẹp của cuộc đời, vào sự có thật của con đường đưa từng người tới bến bờ an vui.

Khi lòng tin và sự thông cảm đã nảy nở và lớn mạnh dần, thì cái nhìn về thế gian cũng đổi khác. Và sự an nhiên trong tâm hồn ta sẽ khó bị xao động, dù cho xảy ra bất cứ thứ gì xung quanh.

Khi đó, liệu ta có còn muốn viết, muốn nói, muốn nghĩ về những vòng sóng dồn dập xô nhau muôn đời nay đến muôn đời sau trên đại dương nữa không, hay là chỉ muốn lặng yên chiêm ngưỡng vẻ tĩnh tại của đáy biển sâu, với ánh sáng lan tỏa sự dịu dàng vô tận của bầu trời?

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top