Tình yêu và đau khổ, và tan vỡ, và phai nhạt... Không mấy khi tình yêu kéo dài được lâu bền, mà chuyển thành thói quen, sự thỏa hiệp, sự chịu đựng.

Vì sao vậy? Đó cũng là câu hỏi khiến rất nhiều thế hệ băn khoăn, cho nên hầu hết cha mẹ đều cho rằng tình yêu là thứ gì phù phiếm, mong manh, không đáng để đặt hy vọng vào, mà các con cần quan tâm đến sự nghiệp, danh vọng, tiền tài, rồi sự hợp lý trong các mối quan hệ... Bởi vì hầu hết kinh nghiệm về tình yêu đều là bất hạnh hoặc nhạt nhòa.

Nhưng thực ra thì, đa số chúng ta có yêu đâu, chúng ta chỉ muốn được yêu mà thôi. Chúng ta đánh giá bản thân và người khác qua việc "được yêu" ấy, bằng số lượng hoặc chất lượng. Chúng ta bỏ qua điểm quan trọng và quyến rũ nhất của tình yêu là sự nở hoa của tâm hồn. Khi ta yêu ai đó chân thành, trái tim ta bừng nở như thể cả một triệu mùa xuân ùa đến. Cả cuộc sống của ta trở nên lung linh nhẹ bỗng trong từng khoảnh khắc linh thiêng. Vậy thì người khiến chúng ta có thể trải nghiệm điều kỳ diệu ấy đã thực sự tặng cho chúng ta món quà vô giá rồi. Người ấy yêu ta nhiều đến đâu có gì quan trọng? Người ấy chỉ là chiếc chìa khóa Tạo hóa giao cho ta để mở cửa vào kho báu ẩn sâu trong tâm hồn ta mà thôi.


Thường thì ít nhiều ta đã trải qua cảm giác ấy. Nhưng sau đó, ta bắt đầu tham lam, ta muốn ôm giữ mùi hương ấy, mùa xuân ấy vào hai bàn tay ham hố của ta. Ta bắt đầu nảy sinh kỳ vọng. Và cửa từ từ đóng lại. Tình yêu không từ bỏ chúng ta, chính là chúng ta tự mình từ bỏ tình yêu đấy thôi.

Cho nên chẳng cần đặt câu hỏi hay băn khoăn, cũng chẳng nên chờ đợi. Nếu ta tin sâu sắc và mãnh liệt vào tình yêu, thì nó sẽ đến, vào một ngày ta ít mong đợi nhất.

HOA KHÔNG MÀU

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top