Thường thì chúng ta luôn tìm cách kết nối với người khác, bằng cách... áp đặt cho người khác chính kiến của chúng ta, suy nghĩ của chúng ta, tham vọng của chúng ta, kể cả yêu thương của chúng ta, mà không hiểu rằng chưa chắc người ấy có sẵn lòng và có khả năng đón nhận hay không. Thế là biết bao mâu thuẫn, đau khổ, sân hận... nảy sinh. Bởi vì chúng ta không chịu lắng nghe thật sự, không chịu mở lòng để hiểu người mà ta đối diện, cũng không quan tâm đến những ý kiến trái với điều ta cho là đúng đắn.

Vậy thì làm sao đây? Làm sao để có thể bình thản nghe được tiếng nói của người khác, kể cả những lời thầm kín từ trong nội tâm, làm sao để không rơi vào chia rẽ, nghi kỵ, đối địch?

Thực ra thì các phương pháp ''đắc nhân tâm'' chỉ có giá trị trên bề mặt, bên trong của ta không thực sự lên tiếng.

Theo tôi thì, để kết nối thực sự với người khác, trước tiên ta phải kết nối với trung tâm của chính ta, phải ''lặn sâu'' xuống những tầng thâm nghiêm nhất của ý thức. Càng đi sâu ta càng cảm thấy sự tĩnh lặng, sự an bình, sự hiểu biết và lòng trắc ẩn. Không có những thứ đó làm sao ta có thể hiểu mình, đừng nói tới chuyện hiểu người.


Bởi vì phía dưới những con sóng của thành kiến, sân si, huyễn mộng, ngạo mạn, đố kỵ... có một vùng nước sáng thật sự trong trẻo, thật sự nhiệm màu vẫn chờ ta khám phá. Một thoáng nắng rơi, một tia trăng lạc, một lời ru xa gợi về thời thơ ấu, một cử chỉ thân ái dịu dàng... những tia sáng nhỏ nhoi đó hé mở cho ta vùng trời xanh ngắt vẫn lung linh đâu đó giữa hồn ta. Và đó là những tiếng gọi thật khẽ, thật dịu dàng, thật nhẫn nại: ''Trở về, trở về, ở đây và ngay bây giờ, hãy trở về...''

Nhận ra bản thân rồi thì ngay lập tức ta sẽ nhận ra vùng trời trong trẻo ấy trong mọi người ta quen biết hay không quen biết. Và khi ta tiếp xúc với ai đó, không chỉ có trí óc của ta lên tiếng, mà cả trái tim cũng lên tiếng, hơn nữa cả cội nguồn trong ta đều lên tiếng. Sự kết nối xuất hiện, ngay lập tức, một cách huyền nhiệm mà chính ta không nhận thấy. Và khi ta mở lòng, người đối diện ta cũng mở lòng, ánh sáng chan hòa với ánh sáng trong sự cảm thông sâu sắc. Không cần biện luận, không cần phân tích, không sự khác biệt nào còn có thể cản trở tình thân ái.

Nhiều năm tháng tôi băn khoăn suy nghĩ tại sao con người luôn sống trong dày vò và hiểu lầm lẫn nhau, trong sự cô độc lạnh lẽo? Bây giờ thì tôi biết, đó chính là vì con người không thể kết nối với bản thân, không thể đi về cội nguồn cùa chính trái tim mình. Ở nơi cội nguồn đó có tình yêu của tất thảy nhân gian. Vậy là con người không cần lang thang vô định ở đâu đó trong cõi trần gian mịt mù này, mà chỉ cần đi vào bên trong mà thôi. Tìm kiếm sự hiểu biết, tình yêu, ánh sáng ở bên trong, rồi khơi nguồn cho dòng nước tinh khiết ấy chảy tràn trong mọi giây phút sống của đời mình.

HOA KHÔNG MÀU

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top