Để tự do tự tại, để sống theo cách mình muốn, để có sự yên tĩnh thanh thản.... Nhưng không phải là tách khỏi xã hội, là chui vào hang động... Mà là ra khỏi đám đông hiện diện ngày trong tâm trí ta.
Đám đông ấy xuất hiện mọi nơi mọi lúc, trong mọi ngõ ngách của ký ức, ước mơ, yêu ghét, thành kiến... đến độ ta không biết đâu là bản thân mình.
Bởi vì từ tấm bé ta đã được nhồi nhét bao truyền thống, thước đo, ước lệ, đạo đức... từ khi ta chưa đủ lớn khôn để có thể phân biệt cái gì hợp với mình cái gì không. Ví dụ như ta luôn băn khoăn về hình thức, màu da, chiều cao, cân nặng của bản thân. Bởi vì đám đông trong đầu ta, của thời đại ta đã đưa ra một tiêu chuẩn nào đó về cái đẹp. Thực ra các bông hoa đều đẹp theo những cách khác nhau, chúng hồn nhiên đua nở mà chăng băn khoăn về bất cứ tiêu chuẩn nào. Con người lẽ ra cũng có thể sống hồn nhiên hân hoan như vậy.
Có vô số thước đo như vậy, vô số sự so sánh, khen chê, ganh đua... Cả một đám đông nhốn nháo chen chúc trong đầu ta, vậy thì lên rừng sâu hay núi cao ta cũng mang đám đông ấy đi theo, tìm đâu ra sự bình an.
Ra khỏi đám đông ấy chính là thiền. Để tìm về cõi vắng lặng trong chính bản thân ta, niềm tự hào của ta về con người mình, sự hồn nhiên trong sáng, sự tự do tư tưởng... Nơi ta là chủ nhân duy nhất, là ngôi sao duy nhất trong bầu trời tâm thức.
Cả đời ta cứ mải miết tạo nên những chiếc hộp mạ vàng lấp lánh để nhốt chính mình trong đó. Những chiếc hộp của sự tự mãn, của sự vinh danh, của sự thành đạt... Để mọi người nhìn thấy ta tỏa sáng. Nhưng thực ra cái mọi người thấy chỉ là những chiếc hộp thôi, cái mọi người khen ngợi cũng chỉ là những chiếc hộp thôi. Đám đông trong đầu ta miệt mài kiến tạo nên những chiếc hộp ấy và đám đông bên ngoài ta tán thưởng chúng, đố kỵ với chúng, thích thú chúng, phá hoại chúng...Và cuộc chiến giữa các đám đông chưa bao giờ kết thúc... Cho tới khi ta ném dần đi những chiếc hộp của mình. Bên trong chúng là linh hồn thực sự của ta, trong trắng, không tì vết, không ai có thể động chạm, cũng không khiến ai chạnh lòng, bởi vì linh hồn ấy tràn đầy tình âu yếm, vui tươi và hân hoan, như chính bản thân cuộc sống, hay là như một làn mây trắng bay giữa trời xanh thẳm...
Ném những chiếc hộp đi vừa dễ vừa khó, khó vì ta quá quen với việc có chúng, coi chúng như báu vật của đời mình. Dễ vì đâu đó trong thâm tâm ta chán ngán vô cùng vì mang những chiếc hộp ấy mà đi trong cuộc đời này, vì hàng ngày hàng giờ ta nhìn thấy biết bao người giãy giụa trong những chiếc hộp ấy, nên không thể một lần tự hỏi sống như vậy có nghĩa gì đây.
Khó nhất là bước đầu tiên, sau đó thì quá trình vứt bỏ này cứ thế diễn ra, và càng vứt càng nhẹ nhõm, càng vứt càng thảnh thơi, và đám đông trong đầu ta dần tan biến, không có hộp nữa thì họ cũng không còn gì để làm, họ sẽ ra đi khỏi ta như những làn sương mù từng che kín bầu trời...
Và nắng ấm sẽ chảy xuống, từ một nơi xa xôi nhưng vô cùng gần gũi, trong chính trái tim ta. Để một lần nữa ta lại trở thành đứa trẻ, nhưng là đứa trẻ với đầy đủ nhận thức về cuộc sống và cái chết, về tình yêu và về chính bản thân mính./
HOA KHÔNG MÀU
Đám đông ấy xuất hiện mọi nơi mọi lúc, trong mọi ngõ ngách của ký ức, ước mơ, yêu ghét, thành kiến... đến độ ta không biết đâu là bản thân mình.
Bởi vì từ tấm bé ta đã được nhồi nhét bao truyền thống, thước đo, ước lệ, đạo đức... từ khi ta chưa đủ lớn khôn để có thể phân biệt cái gì hợp với mình cái gì không. Ví dụ như ta luôn băn khoăn về hình thức, màu da, chiều cao, cân nặng của bản thân. Bởi vì đám đông trong đầu ta, của thời đại ta đã đưa ra một tiêu chuẩn nào đó về cái đẹp. Thực ra các bông hoa đều đẹp theo những cách khác nhau, chúng hồn nhiên đua nở mà chăng băn khoăn về bất cứ tiêu chuẩn nào. Con người lẽ ra cũng có thể sống hồn nhiên hân hoan như vậy.
Có vô số thước đo như vậy, vô số sự so sánh, khen chê, ganh đua... Cả một đám đông nhốn nháo chen chúc trong đầu ta, vậy thì lên rừng sâu hay núi cao ta cũng mang đám đông ấy đi theo, tìm đâu ra sự bình an.
Ra khỏi đám đông ấy chính là thiền. Để tìm về cõi vắng lặng trong chính bản thân ta, niềm tự hào của ta về con người mình, sự hồn nhiên trong sáng, sự tự do tư tưởng... Nơi ta là chủ nhân duy nhất, là ngôi sao duy nhất trong bầu trời tâm thức.
Cả đời ta cứ mải miết tạo nên những chiếc hộp mạ vàng lấp lánh để nhốt chính mình trong đó. Những chiếc hộp của sự tự mãn, của sự vinh danh, của sự thành đạt... Để mọi người nhìn thấy ta tỏa sáng. Nhưng thực ra cái mọi người thấy chỉ là những chiếc hộp thôi, cái mọi người khen ngợi cũng chỉ là những chiếc hộp thôi. Đám đông trong đầu ta miệt mài kiến tạo nên những chiếc hộp ấy và đám đông bên ngoài ta tán thưởng chúng, đố kỵ với chúng, thích thú chúng, phá hoại chúng...Và cuộc chiến giữa các đám đông chưa bao giờ kết thúc... Cho tới khi ta ném dần đi những chiếc hộp của mình. Bên trong chúng là linh hồn thực sự của ta, trong trắng, không tì vết, không ai có thể động chạm, cũng không khiến ai chạnh lòng, bởi vì linh hồn ấy tràn đầy tình âu yếm, vui tươi và hân hoan, như chính bản thân cuộc sống, hay là như một làn mây trắng bay giữa trời xanh thẳm...
Ném những chiếc hộp đi vừa dễ vừa khó, khó vì ta quá quen với việc có chúng, coi chúng như báu vật của đời mình. Dễ vì đâu đó trong thâm tâm ta chán ngán vô cùng vì mang những chiếc hộp ấy mà đi trong cuộc đời này, vì hàng ngày hàng giờ ta nhìn thấy biết bao người giãy giụa trong những chiếc hộp ấy, nên không thể một lần tự hỏi sống như vậy có nghĩa gì đây.
Khó nhất là bước đầu tiên, sau đó thì quá trình vứt bỏ này cứ thế diễn ra, và càng vứt càng nhẹ nhõm, càng vứt càng thảnh thơi, và đám đông trong đầu ta dần tan biến, không có hộp nữa thì họ cũng không còn gì để làm, họ sẽ ra đi khỏi ta như những làn sương mù từng che kín bầu trời...
Và nắng ấm sẽ chảy xuống, từ một nơi xa xôi nhưng vô cùng gần gũi, trong chính trái tim ta. Để một lần nữa ta lại trở thành đứa trẻ, nhưng là đứa trẻ với đầy đủ nhận thức về cuộc sống và cái chết, về tình yêu và về chính bản thân mính./
HOA KHÔNG MÀU
Theo FB Đinh Hoàng Anh
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment