Những đớn đau, nuối tiếc, ân hận, nhớ nhung, mộng tưởng, hy vọng... vô vàn suy nghĩ và cảm xúc thoáng qua, không đầu không cuối, không rõ từ đâu cứ cuộn trôi tầng tầng lớp lớp trong tâm thức của ta, khi ta ngồi một mình trong im lặng.

Tưởng như không làm sao thoát nổi chúng. Tưởng như những lớp lá khô dày đặc ào về từ biết bao mùa cũ và dâng lên, xoay vòng, tràn trề... khiến ta như ngạt thở.

Trong ngày dài bận rộn, trong vô vàn lo toan ta tưởng như chúng đã được quên đi, hay đã lụi tàn và tan biến, những lớp lá khô ấy. Thế nhưng chỉ cần chút lặng yên thôi, là chúng lại trở về, cuộn chảy. Đó cũng là điều thường gặp trong quá trình thiền định, nhất là khi mới bắt đầu.

Làm sao với lớp lớp lá khô ấy?

Chẳng làm sao cả, chỉ cần biết rằng chúng là lá khô mà thôi, chúng thực ra đã chết rồi, chỉ là dư ảnh của những mùa xưa cũ, những kỷ niệm xưa cũ, những dấu yêu xưa cũ, những muộn phiền xưa cũ, những mộng mơ xưa cũ... kể cả những suy nghĩ về tương lai thực ra cũng là bóng mờ của những nỗi buồn xưa cũ, vì ta có thể hình dung gì về tương lai ngoại trừ những điều mong mỏi mà ta không đạt được trong quá khứ, vẫn là lối mòn ký ức mà thôi.

Nhưng mà, ở dưới lớp lá khô dày đặc còn có nước, tinh khiết, trong trẻo, không màu sắc không mùi vị, thanh tân và hiền minh, đó mới là sự sống của hồn ta. Làm sao nhận ra được nước ấy? Thì chính là qua sự trôi dạt của lá khô, cái gì có thể khiến lá khô chuyển động nếu không phải là nước, là dòng chảy không ngừng nghỉ cũng không có tận cùng, trôi qua mọi bờ bến và mọi chiều không gian lẫn thời gian.


Cứ kiên nhẫn, im lặng và tin tưởng chờ cho lá khô ấy trôi đi. Chúng hiện ra để sống thêm một lần cùng ta, để đối thoại trọn vẹn cùng ta, chừng nào cuộc đối thoại ấy chưa trọn vẹn chúng không thể nào tan biến. Hãy ngắm nhìn từng chiếc là với tất cả tình yêu thương và sự trân trọng, đó là một mảnh đời của ta, là một bài học, là một nhân duyên mà Tạo hóa gửi đến. Chiêm ngưỡng sâu sắc và lắng nghe thông điệp của chúng. Hình ảnh mùa xưa đã lụi tàn sẽ bừng lên lộng lẫy rồi tan vào nước. Bên dưới đắng cay và sầu muộn là niềm hân hoan khôn tả, vì ta nhận ra mọi cái đến trong đời đều là ân phước, đều là từng chặng nhỏ của sự trưởng thành mà ta đã và đang tiến bước.

Lá phải rụng đi thì mùa xuân mới có thể trở về. Và chừng nào ta còn kiên tâm im lặng và chờ đợi, thì nước còn âm thầm ca hát trong những tầng sâu của hồn ta. Rồi một ngày nước sẽ lộ diện, và dưới mặt nước ấy chính là hình ảnh bầu trời, là khuôn mặt thật của ta từ lâu bị vùi lấp trong quên lãng. Chỉ cần ta thanh thản ngắm nhìn dòng lá khô đang tuôn chảy và từ từ, rất từ từ vơi cạn, ngắm nhìn thôi với tất cả sự vô ưu.

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top