Rất thích đến những ngôi đền, ngôi chùa cổ xưa đã điêu tàn. Những tảng đá xám trơ trụi rêu phong trở nên hiền hòa, như lẫn vào không gian và cây cỏ. Thời gian hiện diện một cách nhẹ nhàng nhưng sâu thẳm trên những bờ gạch tróc lở, những lối đi loang cỏ dại. Cổng thì không có, nhưng người vẫn thưa vắng. Trẻ con chơi đùa nhởn nhơ bên những hàng cây, những hàng quán bán đồ cúng và đồ lưu niệm đã dọn gọn gàng, bãi cỏ và khoảng sân sạch sẽ tinh tươm...Loáng thoáng bóng áo vàng của mấy nhà sư qua lại bên gian điện dựng sơ sài. Đâu đó văng vẳng tiếng chuông và tiếng cầu kinh ... Ngày hôm qua và ngày hôm nay hòa điệu với nhau trong một thực tại sống động.

Ảnh: Trương Thị Như Quỳnh
Mà lạ thật, chính những ngôi chùa cũ kỹ, tuềnh toàng, ít được chăm sóc, cũng không nhiều người lui tới, lại cho mình có cảm giác ấm áp. Tuy nhiên hương vị u hoài rất riêng của đền chùa vẫn phảng phất, như mùi hoa đại vương vương trong gió.

Mình không ít lần dừng chân ban đêm trên những đỉnh núi, những con đèo vắng, hay đi qua những dải rừng phủ sương trong trăng lạnh... nhưng thiên nhiên hoang sơ không cho mình cảm giác u hoài ấy. Thiên nhiên không bao giờ mang bóng dáng quạnh hiu.

Ngồi trên bậc đá xám còn ấm hơi nắng chiều, và lắng nghe gió chuyển lạnh đang lùa dần vào tay áo, mình suy nghĩ miên man về cảm giác bâng khuâng dịu buồn ấy. Tại sao? Tại sao?

Và mình nhận ra gió ở đây khác với gió của núi rừng, của đầm hoang, của những triền sông bát ngát. Lắng nghe bằng con tim sẽ cảm nhận được những âm thanh rất nhỏ, rất thầm kín của biết bao ước nguyện vô vọng nơi cõi người.

Phải chăng những ai đã đến đây đều mang trong lòng những lời cầu xin tha thiết, những tâm sự không biết gửi gắm vào đâu, những giọt nước mắt thầm lén, những nỗi đau khao khát được giãi bày...

Và những bức tường đá kia, những hàng cây kia, kể cả gió và mùi hoa đại tinh khiết cũng hòa vào dòng chảy đắm đuối của những nỗi niềm nhân gian. Phải chăng đền chùa là tượng đài cho nỗi bất hạnh của con người.

Chỉ khi ta đã dứt tâm cầu xin, đã bắt đầu buông xuống mọi kỳ vọng vào bên ngoài, khi ta đã quay lại, đi con đường vào bên trong ta để tìm lời giải đáp cho mọi băn khoăn trong cuộc sống, thì ta sẽ cảm nhận được hương vị u hoài đó chính là lòng thương cảm... Lòng thương cảm thấm thía nhưng không bi lụy, với sự bất lực của cõi nhân gian, của chính ta những ngày xưa, khi còn vùng vẫy trong tăm tối.

Đến một ngày nào đó, khi ta nhận ra ánh sáng le lói của ngôi đền bên trong tâm mình và một lòng một dạ đi tìm ngôi đền ấy, ta sẽ viếng thăm những đền chùa của nhân gian như một kỷ niệm thương mến dịu dàng mà thôi...


0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top