Bài học về niềm vui sống
(Những chuyện kể ở bệnh viện)
Ngày sinh con trai đầu lòng, mình từng ốm rất nặng. Hai năm liền mình lang thang trong các bệnh viện của Minsk, trong đó có quãng thời gian dài nằm ở một bệnh viện khá xa thành phố.
Bên rừng thông ngút ngàn, bên những cánh đồng bỏ hoang mọc đầy cỏ và hoa dại, là nơi có những con người đau ốm sống cách xa gia đình, xa môi trường bình thường, như thể đi đày trong một cõi khác.
Có nhiều khi, mình nghĩ thế gian có muôn vàn khuôn mặt. Vời người này là mùa thu vàng, là hồ nước trong; với người kia là những phát tiêm, những cơn sốt, những cơn đau liên miên, thậm chí là cái chết đến từ từ không sao tránh khỏi...
Nhưng mà không phải những người bệnh nơi đây suốt ngày lo âu buồn bã. Những khi có thể đi lại được, mình và các bạn cùng phòng vẫn dạo trong rừng, hái những chiếc lá phong và những chùm quả đỏ thẫm của mùa thu để trang trí cho những mảng tường quanh giường bệnh. Vào những ngày mưa, hay những ngày tuyết phủ dày đặc thì cùng hát những bài dân ca, mình dạy họ giai điệu VIệt, họ dạy mình giai điệu Nga và Belarus, hoặc đọc thơ cho nhau nghe, kể cho nhau những kỷ niệm đẹp....Đôi lúc mình còn hướng dẫn những bài tập yoga nho nhỏ, khi nào đủ sức.
Có lần, một người phụ nữ lớn tuổi cùng phòng, mắc bệnh ung thư phổi, nói một câu mà mình nhớ mãi: "Anhia (tên của mình khi đi học bên đó) nhìn xem, những chiếc lá vàng này chứa đựng cả một mùa hè rực rỡ, cả ánh nắng và gió, cả tình yêu và tuổi thanh xuân. Chúng y như những ngọn lửa. Tôi yêu những chiếc lá ấy còn hơn những bông hoa, vì chúng thắp sáng niềm vui sống, kể cả khi đã lìa cành".
Bài liên quan:
>>>Sống với hiện tại
>>>Biết đủ là đủ
>>>Từ giã những giấc mơ
Bên rừng thông ngút ngàn, bên những cánh đồng bỏ hoang mọc đầy cỏ và hoa dại, là nơi có những con người đau ốm sống cách xa gia đình, xa môi trường bình thường, như thể đi đày trong một cõi khác.
Có nhiều khi, mình nghĩ thế gian có muôn vàn khuôn mặt. Vời người này là mùa thu vàng, là hồ nước trong; với người kia là những phát tiêm, những cơn sốt, những cơn đau liên miên, thậm chí là cái chết đến từ từ không sao tránh khỏi...
Nhưng mà không phải những người bệnh nơi đây suốt ngày lo âu buồn bã. Những khi có thể đi lại được, mình và các bạn cùng phòng vẫn dạo trong rừng, hái những chiếc lá phong và những chùm quả đỏ thẫm của mùa thu để trang trí cho những mảng tường quanh giường bệnh. Vào những ngày mưa, hay những ngày tuyết phủ dày đặc thì cùng hát những bài dân ca, mình dạy họ giai điệu VIệt, họ dạy mình giai điệu Nga và Belarus, hoặc đọc thơ cho nhau nghe, kể cho nhau những kỷ niệm đẹp....Đôi lúc mình còn hướng dẫn những bài tập yoga nho nhỏ, khi nào đủ sức.
Có lần, một người phụ nữ lớn tuổi cùng phòng, mắc bệnh ung thư phổi, nói một câu mà mình nhớ mãi: "Anhia (tên của mình khi đi học bên đó) nhìn xem, những chiếc lá vàng này chứa đựng cả một mùa hè rực rỡ, cả ánh nắng và gió, cả tình yêu và tuổi thanh xuân. Chúng y như những ngọn lửa. Tôi yêu những chiếc lá ấy còn hơn những bông hoa, vì chúng thắp sáng niềm vui sống, kể cả khi đã lìa cành".
Bài liên quan:
>>>Sống với hiện tại
>>>Biết đủ là đủ
>>>Từ giã những giấc mơ
...
Sau này, khi đã ra khỏi nơi ấy, mình không nhớ gì nhiều về những cơn đau, những nỗi buồn. Cái mình giữ lại và mang theo suốt cuộc đời là những chiếc lá vàng, và mùi hương của mùa thu năm xưa, khi mình thấm thía được niềm vui sống vẫn âm ỉ cháy từ nắng của mùa hè tưởng như đã phai tàn
Theo FB Đinh Hoàng Anh
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment