Trên bờ biển, vào một đêm trăng mênh mông, một người con trai nói với mẹ: "Hãy tập sống một mình mẹ nhé, con sắp đi học xa, và nếu sau này con có về cũng chỉ là về thăm mẹ thôi".

Đó là câu chuyện một cô bạn kể cho mình nghe về hai mẹ con cô ấy. Người con trai từ nhỏ lúc nào cũng trầm tư, nhẹ nhàng, luôn nhường nhịn và "ngoan". Nhưng cậu ta ít cởi mở tâm tình với mẹ, cũng như đa số các cậu con trai khác.

Trước khi đi du học Canada, hai mẹ con đã có cuộc chuyện trò rất lâu. Chủ yếu là người mẹ nói. Về những ước mơ, hy vọng, về ngôi nhà cô ấy muốn xây cho con, cho cháu, về viễn cảnh sum họp, về niềm hạnh phúc của con mai sau, niềm hạnh phúc mà cô ấy đã không có được trong đời.

-Bây giờ tất cả những giấc mơ của em đã tan vỡ-cô ấy ngậm ngùi, mắt rưng rưng.
-Những giấc mơ nào? - mình hỏi lại.
-Đầu tiên là giấc mơ về tình yêu đôi lứa. Chị biết đấy, em và chồng em ly thân đã lâu. Rồi giấc mơ về sự nghiệp. Em đã từ bỏ mọi thứ để xây dựng một gia đình. Rồi giấc mơ về con cái. Em cứ nghĩ nhiều năm em vun vén chăm lo cho các con để sau này chúng quây quần bên em, bù đắp lại những tháng năm lạnh lẽo. Gia đình hạnh phúc của chúng sẽ là phần thưởng cho em. Thế mà con em lai bảo: "Mẹ hãy tập sống một mình".
-Nhưng em có cảm thấy cậu ta nói đúng không?
-Có lẽ là... có. Nhưng sao mà đau chị ạ.
- Đau vì đó là sự thật. Sự thật không ngọt ngào giả trá. Và một trong những điều khiến cậu con trai không muốn theo mô hình "quây quần hạnh phúc" của mẹ, chính vì những năm tháng tuổi thơ của cậu đã sống trong mô hình ấy và đã cảm nhận sự bất hạnh của mẹ, của bố, của bản thân mình. Chắc chắn cậu ta muốn tìm một lối sống khác, một chân trời khác.

Cô ấy im lặng sửng sốt. Nhưng mình biết trong thâm tâm cô ấy đã hiểu. Thực ra thì rất nhiều phụ nữ chúng ta đang tạo cho mình rắc rối, chính bởi những giấc mơ, với rất nhiều nhân vật trong đó là những người dường như ta rất mực yêu thương.

Một ngôi nhà ven biển, khu vườn đầy hoa, tiếng chim hót... Nhưng mà ai sẽ sống ở đó? Nếu chỉ là ngôi nhà cho mình ta thì cũng được đi. Hơn chút nữa, là cho hai người yêu nhau. Khi đó là câu chuyện của hai người rồi. Ta không thể mơ theo ý ta được. Còn ngôi nhà của một đại gia đình ư? Vậy trước tiên phải hỏi xem từng người có muốn điều đó không đã chứ? Nếu ta cứ mơ và cứ sắp đặt mọi người vào giấc mơ của mình, thì sẽ có niềm hạnh phúc nào đây? Tình yêu thương nào đây?

-Vậy chúng ta sinh con ra để làm gì? Cô ấy bất ngờ hỏi lại.
-Câu hỏi này không thể trả lời, vì bản thân câu hỏi đã là sai - Mình nói - Mặt trời mọc và lặn để làm gì, hai người yêu nhau để làm gì, hoa tỏa hường thơm ngát để làm gì?....
-Nhưng nếu không có gia đình để yêu thương thì cuộc sống có ý nghĩa gì chứ? Cô ấy vẫn băn khoăn.
-Tại sao lại không yêu thương được nhỉ. Không yêu thương được người chồng thì cũng có thể tử tế như bạn cũ, còn yêu thương đứa con thì đâu có phụ thuộc việc ở xa hay ở gần. Hơn nữa, ý nghĩa cuộc đời ở bên trong bản thân ta. Thế nên con của em mới nói "Mẹ hãy tập sống một mình".

Tập định tâm vào bản thân, vào từng giây phút sống, từng niềm vui nỗi buồn. Và muốn thế hãy giã từ những giấc mơ. Chúng là màn sương mờ đục ngăn ta nhìn thấy bầu trời, làm nhụt ý chí của ta, làm mỏi đôi cánh của ta. Có biết bao đường bay rộn ràng vẫy gọi vào khoảng không xanh ngát, bên ngoài lớp lớp sương mù ấy. Mỗi cử chỉ yêu thương, mỗi sự chăm sóc, hãy trao dâng mà không kỳ vọng, không chờ đợi gì ở ngày mai. Khi đó và chỉ khi đó trái tim ta mới cất lên được khúc nhạc của nó. Khúc nhạc độc nhất, vô song, hồn nhiên và say đắm tiềm ẩn trong mỗi linh hồn.

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top