Người ta thường nói "an trú trong hiện tại", và lập tức hình dung sẽ lắng vào một cõi thanh bình, an vui.
Vui với hiện tại, tận hưởng hiện tại. trải nghiệm hiện tại... Hơi thở, trời xanh, nắng ấm, gió nhẹ, hương bay...
Nhưng hiện tại cũng có thể là giận dữ, đau khổ, bệnh tật... vậy những giây phút như thế thì sao đấy, ta có dám sống đến cùng với chúng không? Có dám cảm nhận hết chiều sâu mọi nỗi thống khổ không? Nếu không như vậy thì làm sao ta biết rõ bản thân, biết rõ cuộc sống. Bởi vì cuộc sống là cả nước mắt và nụ cười.
Có lẽ vì thế mà con đường đi vào bên trong mới thật khó khăn làm sao, mới cần đến lòng dũng cảm và sự chân thành.
Dũng cảm để khóc đến những giọt nước mắt cuối cùng mà không nao núng. Chân thành để nhìn rõ mọi hình tướng của bản thân, kể cả những điều không mấy dễ chịu như giận dữ, thù hận, đố kỵ, u mê... Chỉ có nhìn rõ chúng mới có thể hóa giải được chúng
Con lắc bao giờ cũng đi hết hai chiều mới quay lại thế cân bằng.
Và nếu ta chẳng thế sống hết mình với khổ đau ắt cũng chẳng thế nào tìm được sự bình an.
0 nhận xét Blogger 0 Facebook