Lâu lâu lại có một người bạn hỏi tôi: "Làm sao thoát khỏi những dằn vặt, những nỗi buồn, những giấc mơ tan vỡ..."
Làm sao thoát khỏi cảm giác vô vọng ấy?
Và tôi thường hỏi lại:"Vậy tại sao phải thoát khỏi?"
"Bởi vì nó khiến mình không bình tâm được, không muốn làm gì, không thiết tha với cuộc sống, không có hứng khởi và niềm vui...."
"Thế thì phải hỏi thế này, làm sao có thể sống hòa thuận với nỗi buồn, để vẫn sống tích cực khi mang nỗi buồn trong tim?"

Các bạn ấy thường tỏ ra ngạc nhiên với cách trả lời của tôi. Có lẽ họ cứ nghĩ nỗi buồn giống như kẻ lạ khó ưa xâm nhập vào nhà, cần tìm cách đuổi đi.

Nhưng mà không phải vậy, nỗi buồn và sự vò xé tâm can chính là những con sóng dâng lên từ đáy sâu tâm thức của ta, đó là một luồng nước trong dòng chảy của ta. Ta có thể đi đâu hay làm gì để né tránh bản thân mình?

Vậy thì, điều đầu tiên để có thể sống tích cực với nỗi dằn vặt bên trong chính là hãy chấp nhận nó, đi sâu vào nó, hiểu biết nó và không mảy may sợ hãi. Hơn thế nữa, hãy tri ân con sóng ấy, đó cũng là biểu hiện của tình yêu thương Tạo hóa dành cho ta. Đó là một tấm gương sống động để ta soi vào và nhìn rõ những chiều sâu của trái tim mình.

Nỗi buồn không ngăn cản ta sống đâu, bởi vì đó chính là cuộc sống. Chỉ có sự sợ hãi nỗi buồn mới khiến ta ngạt thở mà thôi.

Nhưng mà, bước vào thế giới sầu muộn ấy thế nào đây? 

Bài liên quan:
>>>Này bạn, có khi nào im lặng nghe mưa không?

Thì cứ đi thôi, trang trọng, đường hoàng, thân ái. Và khi muốn khóc thì khóc cho thật thỏa thuê, muốn kêu gào cứ kêu gào hết cỡ, muốn đấm ngực dứt tóc xin cứ việc, có điều hãy làm những chuyện đó một mình. Không trông đợi sự an ủi từ bất cứ ai. Có nhiều cánh cửa của hiểu biết sẽ mở ra khi ta bước vào thế giới khổ đau, với điều kiện ta phải đi một mình. Tạo hóa không cho phép bất cứ ai khám phá những bí mật của riêng ta. 

Đi vào và quan sát, khi khóc cũng quan sát, khi kêu gào hay im lặng cũng quan sát, quan sát tất cả mọi thứ hiện lên rồi tan biến bên trong ta. Quan sát không ngừng nghỉ. Chỉ thế thôi, và để nỗi buồn dạy cho ta những bài học lớn lao về cõi đời và về chính bản thân ta.

Tất nhiên học hành cũng có giờ thôi, vào những lúc có thể một mình, vào đêm thanh vắng, vào buổi chiều muộn... bất cứ khi nào ta không bận rộn. Bước vào thế giới ấy phải đi một cách trọn vẹn, với hai bàn tay không, với đôi mắt mở to và với sự chân thành đến cùng. Không được nghĩ đến bất cứ công việc gì, thú vui gì, người thân hay bạn bè nào... kể cả những sinh hoạt thường ngày. Học thì phải tập trung mới thi đỗ chứ.

Và vào những giờ khác, hãy sống thật tích cực, rồi tự nhủ với bản thân: "Giờ chưa đến lúc để buồn, hãy gượm gượm đã, mình phải làm một số việc, mình phải gặp một số người, mình cần cười vui, ăn uống, nhảy nhót....Mình sẽ dành thời gian để buồn hết mình, nhưng vào một lúc khác".

Như thế là ta có thể dựng một con đập tam thời ngăn dòng nước lũ ấy, nhưng chỉ trong những quãng thời gian ngắn thôi. Rồi khi thời điểm đến, hãy mở cửa đập chắn để sóng tràn vào những thung lũng và đồng cỏ của ta. Hãy chìm xuống tận cùng vực sâu và cảm nhận lồng ngực như bị xé thành trăm mảnh... Và rồi ta sẽ thấy dưới đáy nước là sự bình an không lời nào tả xiết. Và rồi nước sẽ tưới tắm cho những cánh đồng của ta tươi tốt lại. Và rồi những thung lũng sẽ lại xanh ngời hoa lá. Bởi vì chính những dòng lệ chân thành là nguồn nước tinh khiết để trái tim ta một lần nữa hồi sinh.

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top