Mình nhận ra từ lâu rằng con người rất sợ sự đơn độc. Nhưng thực ra thì con người vốn đơn độc, cho nên có lẽ nói rằng "con người rất sợ đối diện với sự đơn độc như là bản chất của mình" thì đúng hơn. Ở cạnh nhau may ra người ta có thể tạm quên đi sự đơn độc ấy mà thôi.
Nhưng mà thử nghĩ xem, nếu như ngược lại, ta không đơn độc một cách tuyệt đối như thế thì sao? Nếu suy nghĩ của ta ai cũng biết được, nếu việc ta nhớ hay quên ai đó có thể can thiệp được, nếu mọi bí mật sâu kín trong ta đều có thể bị xâm phạm.... thì sao đây? Quả là ác mộng.
Đơn độc chính là tự do vô hạn, nếu ta dám nhìn thẳng vào nó, đón nhận nó, sống hòa hợp với nó, và thay vì sợ hãi ta hiểu ra ánh sáng huy hoàng của nó.
Để có thể nhận diện và tận hưởng sự đơn độc, trước tiên ta cần nhận diện nỗi sợ hãi của ta trước sự đơn độc ấy. Cũng như mọi nỗi sợ hãi khác, khi ta nhận diện trọn vẹn và sâu sắc, nỗi sợ tự nhiên biến mất.
Vậy ta sợ gì khi không chấp nhận sự cô đơn? Chính là ta sợ đối diện cái chết, dù mơ hồ hay rõ nét, ta sợ kết cục không sao tránh khỏi, sợ sự biến mất của bản thân trên thế giới này, sợ sự tàn phai và chia ly chắc chắn sẽ đến. Trong đáy lòng ta gào thét muôn ngàn lần từ lúc sinh ra về điều đó. Khi có đông người ta có thể tạm quên, lúc có một mình ta không thể không đối diện với lẽ vô thường.
Vậy thì, sao không đi đến cùng nỗi sợ ấy? Nếu đó là điều tự nhiên thì sợ hay không nó vẫn đến, chẳng qua ta không chấp nhận nó sẽ đến cho nên mới khắc khoải như thế. Khi ta tin chắc, tin sâu sắc vào cái chết cũng như sự sống, nỗi sợ sẽ biến mất. Ta không kỳ vọng gì vào ngày mai, vì cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, thì có gì để sợ? Ta ném đi mọi gánh nặng của mong cầu, thì mỗi phút trôi qua thật thảnh thơi, và ngày giờ ra đi cũng không khiến ta bận tâm. Giống như câu kết một bản nhạc. Sống vô ưu sẽ chết vô ưu. Sống thảnh thơi và khoan khoái, để cảm nhận mọi vẻ đẹp của Tạo hóa.
Khi ấy và chỉ khi ấy, khi tim ta không còn bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi sự vô thường nữa, khi không níu bám vào ảo vọng mà hân hoan với mọi điều theo lẽ tự nhiên, ta sẽ nhận ra ĐƠN ĐỘC là món quà vô giá mà Tạo hóa tặng cho ta.
HOA KHÔNG MÀU
Nhưng mà thử nghĩ xem, nếu như ngược lại, ta không đơn độc một cách tuyệt đối như thế thì sao? Nếu suy nghĩ của ta ai cũng biết được, nếu việc ta nhớ hay quên ai đó có thể can thiệp được, nếu mọi bí mật sâu kín trong ta đều có thể bị xâm phạm.... thì sao đây? Quả là ác mộng.
Đơn độc chính là tự do vô hạn, nếu ta dám nhìn thẳng vào nó, đón nhận nó, sống hòa hợp với nó, và thay vì sợ hãi ta hiểu ra ánh sáng huy hoàng của nó.
Để có thể nhận diện và tận hưởng sự đơn độc, trước tiên ta cần nhận diện nỗi sợ hãi của ta trước sự đơn độc ấy. Cũng như mọi nỗi sợ hãi khác, khi ta nhận diện trọn vẹn và sâu sắc, nỗi sợ tự nhiên biến mất.
Vậy ta sợ gì khi không chấp nhận sự cô đơn? Chính là ta sợ đối diện cái chết, dù mơ hồ hay rõ nét, ta sợ kết cục không sao tránh khỏi, sợ sự biến mất của bản thân trên thế giới này, sợ sự tàn phai và chia ly chắc chắn sẽ đến. Trong đáy lòng ta gào thét muôn ngàn lần từ lúc sinh ra về điều đó. Khi có đông người ta có thể tạm quên, lúc có một mình ta không thể không đối diện với lẽ vô thường.
Vậy thì, sao không đi đến cùng nỗi sợ ấy? Nếu đó là điều tự nhiên thì sợ hay không nó vẫn đến, chẳng qua ta không chấp nhận nó sẽ đến cho nên mới khắc khoải như thế. Khi ta tin chắc, tin sâu sắc vào cái chết cũng như sự sống, nỗi sợ sẽ biến mất. Ta không kỳ vọng gì vào ngày mai, vì cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, thì có gì để sợ? Ta ném đi mọi gánh nặng của mong cầu, thì mỗi phút trôi qua thật thảnh thơi, và ngày giờ ra đi cũng không khiến ta bận tâm. Giống như câu kết một bản nhạc. Sống vô ưu sẽ chết vô ưu. Sống thảnh thơi và khoan khoái, để cảm nhận mọi vẻ đẹp của Tạo hóa.
Khi ấy và chỉ khi ấy, khi tim ta không còn bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi sự vô thường nữa, khi không níu bám vào ảo vọng mà hân hoan với mọi điều theo lẽ tự nhiên, ta sẽ nhận ra ĐƠN ĐỘC là món quà vô giá mà Tạo hóa tặng cho ta.
HOA KHÔNG MÀU
Theo FB Đinh Hoàng Anh
0 nhận xét Blogger 0 Facebook
Post a Comment