Đó là bố mẹ tôi. Thực lòng tôi không cảm thấy bố mẹ là những người già, dù bố sắp tròn 87, mẹ sắp tròn 83.

Tôi không thấy bố mẹ chán chường, trách móc, ca thán, thở dài, dù cũng có khi đau ốm, mệt mỏi... như nhiều người cao tuổi khác.

Bố mẹ chẳng bao giờ đòi hỏi các con quan tâm, ngược lại luôn sâu sát quan tâm các con, nhưng vẫn tạo cho mình cuộc sống vui vẻ hân hoan và riêng tư, không dính líu gì đến các con. Chính vì bố mẹ có đời sống hoan hỉ và tích cực cho riêng mình nên cũng tôn trọng sự khác biệt của các con. Bố vẫn viết sách, tập Yoga, có nhóm bạn bè riêng, đi du lịch... Mẹ thì bơi, học hát, học piano, khí công, thiền, diện chẩn... Ngay bố và mẹ sống cạnh nhau nhưng vẫn có sự riêng tư, độc lập, vừa hoà hợp vừa khác biệt. Cái chính là bố mẹ biết cách tôn trọng sự khác biệt đó.

Khi con người trưởng thành, nhiều khi khuynh hướng, tính cách, sở thích sẽ hình thành khác hẳn hồi nhỏ, tách khỏi gia đình thời thơ ấu. Và niềm băn khoăn của con cái chính là không biết làm sao với sự khác biệt giữa mình và cha mẹ, không chia sẻ được, không hòa hợp được. Và lúc này cần sự thông cảm lớn lao từ cha mẹ, hơn nữa cần sự hiểu biết và niềm vui sống của cha mẹ. Bởi vì món quà lớn nhất cha mẹ có thể trao cho con cái đã trưởng thành chính là cuộc sống hoan hỉ của riêng mình, không cần tới sự tham gia của con cái.

Như bố mẹ tôi vẫn hàng ngày tặng món quà vô giá ấy cho chị em tôi, cho các gia đình nhỏ của chúng tôi.

Ảnh: Bố mẹ đi du lịch châu Âu hè năm nay.

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top