Mình vốn là người bộc trực, nóng nảy. Trước đây mình rất hay nổi khùng khi mọi chuyện diễn ra không như ý. Đó là một trong những hạn chế lớn của mình trong tu tập. Nhưng mình không có ý định kiềm chế. Bởi vì mình biết khi kiềm chế cơn giận sẽ nằm lại trong vô thức, và lần sau gặp tình huống tương tự nó sẽ bùng phát dữ dội hơn. MÌnh lại còn suy nghĩ và phản ứng rât nhanh, nên sự kiềm chế cũng khó có thể xày ra.

Thay vào đó, mình thiền về sự giận dữ, và mình quan sát. Quan sát cơn giận dâng lên, quan sát sự nuối tiếc và buồn bã khi cơn giận đi qua, quán tưởng lại lời nói và hành vi của mình khi không kiềm chế được bản thân... Và cuối cùng là quan sát nỗi buồn, sự tan rã năng lượng, sự mệt mỏi... giống như hòn đảo sau cơn bão. Đó là hậu quả của sự nóng giận. Và thường là mình thấy mình cực kỳ ngu xuẩn, khi cứ phản ứng như vậy. Bởi vì có kỳ vọng mới có nóng giận. Thay vì kỳ vọng sao không hiểu biết hơn để có cái nhìn đúng đắn về sự việc.

Thế rồi mình dần dần chấp nhận cuộc sống "đúng như thế". Nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những cơn giận. Sau đó mình dần dần chấp nhận bản thân "đúng như thế". Mình không còn nuối tiếc hay buồn bã nữa. Nhưng đôi khi dấu vết cơn giận vẫn còn đó, dù mình đã học được cách kiểm soát tốt hơn, không để chúng bùng phát nhiều nữa.

Một ngày kia, sau thời gian dài thiền định và quán tưởng tâm kỹ lưỡng, mình gặp phải tình huống khiến mình ngộ ra được điều đơn giản nhưng thật kỳ diệu: Đó là việc lặn xuống những tầng sâu phía dưới.

Đêm đó, cu Gấu bị kích thích bởi phim ảnh xem buổi tối, nên không ngủ được. Mình mệt mỏi và bắt đầu thấy bực mình. Vì khi không ngủ Gấu hay đòi mẹ chiều chuộng, gãi lưng, ôm... khiến mẹ cũng khỏi ngủ theo. Thế rồi trong lúc âu yếm con, mình quan sát thấy cơn giận bắt đầu đến, như một làn sóng dâng lên. Máu chạy nhanh hơn trong huyết quản, đầu nóng dần, ngực co thắt...

Mình đi sang phòng khác để quan sát. Mình bắt đầu đưa hơi thở vào đan điền và dõi theo mọi thứ đang xảy ra trong bản thân, như xem một cuốn phim vậy, từng ý nghĩ dần trở nên thật sang tỏ. Nhưng khi đã quan sát được rõ ràng thì mình cũng hiểu ra CƠN GIÂN CHỈ Ở TẦNG BÊN NGOÀI MÌNH. Mình đang quan sát ở tầng sâu phía dưới, ở đó rất tĩnh lặng, và mình nhìn nhận mọi việc với sự trong suốt, thấu đáo. Hiểu ra như vậy, mình cũng nhìn rõ nguyên nhân cơn giận, đó là vì mình rất thương con, mình muốn con ngủ được, để hôm sau không mệt mỏi. Nhưng mà một ý nghĩ chợt đến như tia chớp: "Mình có thương con đến mấy thì cơn giận cũng không thể giúp con ngủ được". Và thế là làm sóng giận dữ lập tức tiêu tan. Mình bật cười vì sự ngốc nghếch của mình trước kia, khi mình để cơn giận "tóm lấy mình", đưa mình vào vòng xoáy của nó, khiến mình nổi nóng với con. Càng bực bội nóng nảy hai mẹ con sẽ càng khó ngủ. Nhưng mình cũng không để một giây sa đà vào sự nuối tiếc hay ân hận. Chuyện đã qua là chuyện đã qua. Lạc vào đó mình sẽ ra khỏi hiện tại, ra khỏi tầng sâu tĩnh lặng mà mình đang an trú.


Thế rồi mình bước sang phòng con, âu yếm dỗ dành con với sự bình thản sâu sắc bên trong, không gợn chút cố gắng nào. Mình bật nhạc nước lên rồi xoa lưng con thật nhẹ. Và lạ thay, con nói như hối lỗi: "Mẹ ơi không phải con không muốn ngủ, con cố mãi mà không ngủ được". Mình bảo: "Hay mẹ ngồi thiền, con nằm vào lòng mẹ, sẽ ngủ dễ hơn". Và thế là Gấu thiếp đi nhẹ nhàng, còn mình ngồi thiền rất lâu, rất lâu. Mình biết mình đã đi sâu hơn vào một tầng nào đó trong tâm thức. Mình đã thực sự hiểu biết cơ chế về cơn giận.

Lặn sâu xuống, bằng cách thở thật chậm, thật sâu vào Đan điền, và nhẫn nại quan sát những cơn sóng hỉ nộ ái ố diễn ra phía trên. Chúng không đụng chạm vào ta, vào sự tĩnh lặng của ta. Chúng đến rồi đi theo nhân duyên. Nhưng khi ta đã hiểu biết về chúng thấu đáo rồi, chúng sẽ xảy ra thưa dần rồi không đến nữa. Những con sóng đó đã dạy xong cho ta bài học về bản thân mình. Chúng không còn cần thiết cho ta và chúng ra đi vĩnh viễn... Hãy chào chúng với niềm tri ân sâu sắc.

Nhưng trong tâm thức của ta có biết bao con sóng như thế. Sâu hơn, tinh tế hơn, khó nhận biết hơn... Vậy thì học đến bao giờ? Bao giờ mới có sự tỉnh giác tuyệt đối?

Mình không biết, cũng không rõ liệu có gì là tuyệt đối trên đời này không? Nhưng mình cảm nhận những tầng sâu ấy không có tận cùng. Càng lặn sâu càng tĩnh tại, càng lặn sâu càng tinh tường, càng lặn sâu càng nhìn cuộc sống "đúng như thế", và sự an nhiên càng lan tỏa trong con người ta...

Có một kinh nghiệm của bản thân muốn chia sẻ cùng các bạn, đó là khi quan sát những cơn sóng ấy, tuyệt đối không cho phép liên tưởng về quá khứ, tuyệt đối không được ân hận về những điều ngu ngốc mình từng làm, tuyệt đối không phán xét bản thân. Có thế sự quan sát mới trong suốt, và ta mới hiểu được điều đang diễn ra. Và điều này phải được thực hành rất nhiều lần, cần sự nhẫn nại vô cùng tận.

Ân hận thực ra cũng là sự kiêu ngạo. Bởi vì ân hận tức là ta thầm cho rằng "Mình có thể hành xử theo cách khác, vào thời điểm ấy!" Đó là điều nhầm lẫn tệ hại. Bởi vì với con người ta lúc đó, ta sẽ hành xử chính xác như vậy. Sự phát triển của ta mới ở mức ấy thôi. Hãy chấp nhận và tha thứ cho bản thân, ngay lập tức. Dần dần ta sẽ học được sự khiêm nhường...

Tầng sâu phía dưới có gì? Không còn bồng bột, không còn say đắm, không còn hồi hộp nữa chăng? Thì tất nhiên rồi. Đứa trẻ phải trưởng thành dần thành người lớn, cuộc sống sẽ mất dần những điều bí ẩn này, nhưng lại mở ra những điều bí ẩn khác. Không tin ư, bạn cứ thử lặn xuống đi rồi sẽ biết.

HOA KHÔNG MÀU

0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top