Ngày trước mình cũng nghe nói rằng sự thảnh thơi chỉ đến khi người ta đã hoàn thành những khát vọng trong cuộc sống. Mà khát vọng thì nhiều vô số, nào là sự nghiệp, tình duyên, con cái, nỗi niềm thế thái nhân tình... Cho nên đa số con người cứ tất bật lo toan, mặt cắm xuống đất, lưng trĩu xuống, ánh mắt chứa chất mệt mỏi lo âu...

Nhiều đêm trăng sáng, mình nhìn lên những đám mây bạc nhẹ bỗng bay trên nền trời và thấy buồn buồn, tiêng tiếc, sao đêm đẹp như thế mà ai cũng ngủ, giá thức dậy một chút nhìn trăng có phải sẽ thấy lòng dịu nhẹ xiết bao. Rồi những khoảnh khắc lộng lẫy khi bình minh vừa hé lộ hay chiều đang dần tắt, những dải cỏ xanh ngát ven đường, những vòm lá non lung linh trong nắng... Tất cả vẻ đẹp của đất trời tuôn chảy ấy không phải là điệu nhạc dịu dàng vô bờ bến sao? Ngắm nhìn một chút không phải là cũng thấy lòng thanh thản?

Thế rồi, có một ngày, mình đi công tác cùng người bạn ở Gia Lai. Vào đêm trăng tròn tình cờ mình và người bạn ấy ngồi bên Biển hồ, ngắm những con sóng xanh biếc vương hơi sương như trải rộng tới chân trời. Mình nói: "Chỉ cần nhìn thấy vẻ huyền diệu này trong một phút cũng đủ cho một đời người".

Bạn ấy im lặng hồi lâu rồi ngập ngừng nói: "Bây giờ thì chưa được, có ngắm mhìn cũng không hoàn toàn thoải mái. Không biết bạn thế nào chứ mình còn bao vấn đề phải lo, nhà cửa cơm áo con cái, lúc nào cũng canh cánh bên lòng. Một ngày kia hoàn thành gần hết các nghĩa vụ may ra mới thảnh thơi được. Chứ trước kia mình cũng lãng mạn lắm đấy!"

Mình im lặng, và biết rằng nói cũng vô ích. Thực ra có lo hay không thì trăng vẫn sáng, hồ vẫn xanh, những giây phút huyền ảo vẫn trôi qua. Trăng đâu có phí hoài vẻ đẹp của mình, trăng tuôn chảy tràn trề bởi vì vận mệnh của trăng là như vậy, chỉ là chúng ta phí hoài những giây phút sống mà thôi.

Đã sinh ra trong kiếp nhân gian sao tránh khỏi muôn vàn thử thách, buồn vui sướng khổ cũng chỉ là những chớp mắt của đất trời. Người ta hay nói ít nghĩ thì sẽ sướng, như bầy chim bay vô tư trên trời xanh. Nhưng mà nghĩ thật sâu sắc, nghĩ đến cùng cũng sẽ vô tư như thế. Chỉ có nghĩ chưa tới thì mới lo lắng muộn phiền. Bởi vì nghĩ tới cùng sẽ hiểu ra bản chất cuộc sống là những thất vọng liên tiếp, những mất mát liên tiếp, những chia ly liên tiếp. Nhưng bản chất cuộc sống cũng là những khởi đầu liện tiếp, những gặp gỡ liên tiếp, những yêu thương liên tiếp. Nhịp điệu ấy vốn hài hòa tuyệt diệu. Sự lạc điệu duy nhất ở đây là vô vàn mong cầu của con người, vô vàn giấc mơ vô lý, vô bổ, vô ích nữa, vì nếu có hoàn thành một phần nhỏ những giấc mơ ấy chúng ta sẽ lại chán ngay và nảy sinh những giấc mơ khác, giống như những bong bóng xà phòng sặc sỡ mà thôi, chạm vào là tan biến. Chơi thì cứ chơi, biết rằng ta đang chơi tự dưng sẽ có niềm thanh thản.

Sau này, mình ít khi nói với ai về cảm giác của mình trước vẻ đẹp của thiên nhiên như thế nữa, trừ khi mình cảm thấy người bên cạnh đang mở lòng đón nhận. Tìm cách xua tan phiền muộn của người khác cũng là điều vô bổ. Như mặt hồ đêm ấy, như mặt hồ những đêm sau này, chỉ nhẹ nhàng trải rộng đón suối trăng tràn xuống từ trời xanh, không mảy may níu giữ... Đó là sự thảnh thơi mà đất trời dạy cho mình, cũng có thể dạy cho người khác. Có điều hoa nở còn có thời khắc, huống hồ sự trưởng thành của con người. Phải vậy không?



0 nhận xét Blogger 0 Facebook

Post a Comment

 
CUỘC SỐNG TƯƠI ĐẸP © 2017 - Sống là hạnh phúc
Top